REVIEW PHIM "MẮT BIẾC"
Mắt Biếc được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, kể dưới góc nhìn của Ngạn - một chàng trai sinh ra và lớn lên trong ngôi làng Đo Đo nghèo khó, đem lòng yêu một cô gái xinh đẹp với đôi mắt "biếc" suốt nửa đời người.
Đối với những ai đã đọc tiểu thuyết, có thể dễ dàng nhận thấy bộ phim bám sát với nguyên tác, hầu hết các tình tiết được tái hiện đầy đủ trên màn ảnh rộng. Còn với những khán giả chưa đọc tiểu thuyết, Ngạn và Hà Lan có thể không phải là tuổi thơ được mong đợi, nhưng những cảm xúc mà bộ phim mang lại đủ để khiến người xem bị cuốn hút và xót xa cho số phận của Ngạn, Hà Lan, Trà Long và cô giáo Hồng.
Các diễn viên trẻ như Trần Nghĩa, Trúc Anh, Trần Phong và Thảo Tâm đều thể hiện một cách toàn diện nhân vật của mình với nét diễn phù hợp. Từ những hình ảnh đơn giản bên ngoài, họ đã tạo được thiện cảm với người xem khi mang đến những điểm nhấn rất đúng với nhân vật.
Điểm thú vị nhất của bộ phim là trang phục của các nhân vật, vô cùng đẹp và chi tiết. Những màu khi lên phim được kết hợp hài hòa, trang phim kiểu vintage, nhưng không hề mang lại cảm giác nhà quê, thay vào đó toát lên sự thanh lịch.
Đặc biệt, những tà áo dài của nữ sinh xưa vô cùng duyên dáng. Phục trang của các nhân vật được kết hợp một cách tinh tế, khiến người xem có cảm giác như đang được quay trở lại thời học sinh.
Nhạc phim trong Mắt Biếc mỗi khi vang lên đều gợi lên những cảm xúc bồi hồi. Giai điệu da diết và sự kết hợp đa dạng các kiểu phối cùng lời ca sâu lắng, như nói lên toàn bộ nỗi lòng của Ngạn. Không chỉ vậy, trong bài hát còn chứa đựng một nỗi buồn thương nhớ, bâng khuâng, khiến người xem phải lắng đọng mỗi khi bài hát cất lên.
Nhìn chung, Mắt Biếc là một cái kết đẹp cho điện ảnh Việt Nam. Mặc dù còn một số hạn chế, nhưng đây vẫn là một tác phẩm đáng xem với chất lượng kỹ thuật sản xuất ấn tượng cùng dàn diễn viên trẻ tài năng, mang đến một trải nghiệm thú vị cho khán giả.
Không có nhận xét nào: