Bộ phim không được đánh giá cao về nội dung lẫn diễn xuất của nam nữ chính.
Siêu phẩm cổ trang chưa chiếu đã tăng 13.000% độ hot, nữ chính là mỹ nhân giả tạo bị ghét bậc nhất showbiz
Mỹ nhân Hoa ngữ đẹp như tiên nữ “xé tranh bước ra”, nhan sắc hoàn hảo trời sinh để đóng cổ trang
Mỹ nhân đào hoa nhất showbiz cứ đóng phim là yêu bạn diễn, tự hủy sự nghiệp vì thẳng tay đánh đàn chị
Ngày 20/10, Sina đưa tin bộ phim Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai do Trần Tinh Húc và Trương Dư Hi đóng chính lên sóng âm thầm không có các hoạt động marketing nên đem lại hiệu quả chiếu không cao. Trong ngày đầu ra mắt, phim chỉ nhận được khoảng 1 triệu lượt xem, độ hot của phim chỉ vào khoảng 4600/10.000, số liệu vô cùng thấp.
Khán giả cảm thấy đáng tiếc vì bộ phim do hai diễn viên trẻ Trần Tinh Húc và Trương Dư Hi đảm nhiệm đều có ngoại hình đẹp. Khi phim khởi quay, xét về ngoại hình Trương Dư Hi thể hiện được hoàn hảo hình tượng nhân vật nữ chính Tần Phi, là ngôi sao có ngoại hình nổi bật. Kiểu tóc xoăn nhẹ suôn dài, những chiếc đầm và các món phụ kiện đắt tiền rất giống với hình dung của khán giả về nữ minh tinh Tần Phi trong tiểu thuyết. Thế nhưng nhược điểm của Trương Dư Hi chính là diễn xuất nhạt, không thu hút khán giả.
Tần Phi là một minh tinh kiêu kỳ, sang chảnh, nổi tiếng nhờ vẻ bề ngoài chứ thực chất lại hiền lành dễ thương.
Trương Dư Hi có ngoại hình nhưng không có diễn xuất
Các phim do cô đóng chính thường thất bại
Trần Tinh Húc thực tế là một diễn viên giỏi, có diễn xuất được đánh giá khá tốt trong giới giải trí Hoa ngữ. Nhưng sự nghiệp của anh lận đận nhiều năm, chỉ có vai diễn Lý Thừa Ngân (Cố Tiểu Ngũ) trong phim Đông Cung là nổi bật. Trần Tinh Húc có ngoại hình nam tính, rất phù hợp với miêu tả về các vai nam chính tổng tài bá đạo, mạnh mẽ. Tuy nhiên, theo Sina, nếu xét về đặc điểm nhân vật bác sĩ Trần Tinh Húc lại bị đánh giá là không phù hợp.
Bên cạnh đó, cả hai diễn viên chính đều không phải ngôi sao lưu lượng có nhiều người hâm mộ và được truyền thông đặc biệt quan tâm. Do đó, khi phim lên sóng âm thầm, không được quảng bá rầm rộ, khán giả khó biết tới.
Trần Tinh Húc bị đánh giá là không hợp với hình tượng bác sĩ.
Mặt khác, Sina đánh giá kịch bản của Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai đã cũ kỹ, thiếu sự mới mẻ, trong khi đó đó phim ngôn tình đang bão hòa không còn thu hút người xem, ngay cả những ngôi sao lớn cũng dễ thất bại. Vì vậy, không khó hiểu khi bộ phim có kết quả chiếu tệ hại.
Netizen nhận định bộ phim thất bại không nằm ngoài dự đoán:
- Phim thất bại không nằm ngoài suy nghĩ của tôi. Nhưng kết quả tệ tới mức độ này thì tôi chưa tưởng tượng tới.
- Phim ngôn tình ngoài một số ít bộ có diễn viên hot thì mới đạt hiệu quả chiếu trên 20 triệu view, còn lại thì ở nền tảng nào phim tình yêu cũng thất bại, view trung bình dưới 10 triệu. Nhìn nản khủng khiếp!
- Lúc khai máy là tôi đã biết bộ này sẽ thất bại rồi.
- Nội dung về minh tinh và bác sĩ Trương Dư Hi đã có 1 bộ rồi.
- Phim này chiếu đúng kiểu không có tiếng gió, thể loại này đã dễ thất bại mà marketing còn kém, có vẻ nhà sản xuất không quan tâm phim này rồi, kết quả sao cũng được.
- Cô này thể hàn (khó nổi tiếng) mà, không trông đợi nhiều.
- Với kịch bản kiểu ngôn tình này khán giả chắc cũng chán lắm rồi kiểu qua thời, đúng là cũng sẽ có người coi nhưng nó nhàm lắm tình tiết có nhiêu đó thôi. Phim ảnh đang thời kì lạnh lẽo nếu kịch bản không đủ thu hút người xem thì chỉ có những tranh cãi ngoài đời thôi mới khiến phim được chú ý.
- Tôi không thích nét đẹp "chanh chua, đanh đá" của chị Dư Hi. Cô ấy đẹp thì khỏi phải bàn nhưng không hợp đóng nữ chính.
Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nhị Nguyệt Sinh, là câu chuyện tình của cặp đôi bác sĩ phúc hắc Hành Tri Chỉ và nữ minh tinh bị coi như bình hoa di động Tần Phi. Hành Tri Chỉ có vẻ ngoài ấm áp, thanh lịch nhưng trên thực tế lại rất khôn ngoan, đầy tâm cơ. Cả hai từng gặp gỡ thời thanh xuân và yêu thầm nhau nhưng không ai chịu mở lời. Sau 20 năm yêu đơn phương, họ gặp lại nhờ lần cứu trợ động đất. Kể từ đó, cả hai cùng hỗ trợ lẫn nhau trên con đường sự nghiệp, dùng câu chuyện ấm áp để chữa lành tâm hồn của đối phương.
Ăn, Chạy, Yêu là bộ phim truyền hình đô thị lãng mạn rất được mong đợi, hứa hẹn mang đến những cảm xúc chân thật về tình yêu giữa dòng đời hối hả. Dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Vu Trung Trung, phim không chỉ khai thác khía cạnh ngọt ngào của tình yêu mà còn là hành trình đầy thử thách của hai con người trẻ tuổi đối mặt với hiện thực khắc nghiệt. Hãy cùng Rachaelfinch – Ăn, Chạy, Yêu tìm hiểu chi tiết về bộ phim qua những thông tin dưới đây!
Tổng quan về phim Ăn, Chạy, Yêu (吃饭跑步和恋爱)
Tên phim: Ăn, Chạy, Yêu – Eat, Run, Love (Ăn, chạy, yêu)
Tên Trung: 吃饭跑步和恋爱
Chuyển thể: Tiểu thuyết Tôn Thờ Tiền Bạc (tác giả: Trần Chi Dao)
Thể loại: Tình cảm, đô thị, hiện đại
Số tập: 28
Thời lượng: 45 phút/1 tập
Phát sóng: 08/04/2025
Nền tảng phát sóng: Youku
Diễn viên: Trần Phi Vũ, Trang Đạt Phi, Lâm Bác Dương, Hoàng Bách Quân, Dịch Đại Thiên, Thượng Tân Nguyệt,…
Tóm tắt nội dung phim Ăn, Chạy, Yêu
Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính: Cam Dương (Trần Phi Vũ) – chàng trai nổi bật, lạc quan của trường đại học, và Đinh Chi Đồng (Trang Đạt Phi) – cô gái luôn vội vã vì gánh nặng nợ nần gia đình. Cam Dương trúng “tiếng sét ái tình” với Đinh Chi Đồng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù cô luôn từ chối yêu đương để tập trung vào cuộc sống, sự chân thành và vui tươi của anh đã khiến cô rung động. Họ phát hiện ra sự ăn ý bất ngờ dù xuất thân khác biệt và bắt đầu một mối tình đẹp đẽ.
Tuy nhiên, tình yêu của họ không thể tránh khỏi những rào cản thực tế. Khoảng cách kinh tế và những vấn đề khi bước vào đời trở thành mâu thuẫn không thể xóa nhòa. Khi gia đình Cam Dương sa sút, anh giấu sự thật và chia tay Đinh Chi Đồng. Hiểu lầm rằng mình bị ruồng bỏ, cô rơi vào cú sốc lớn, rồi bất ngờ đối mặt với biến cố, dẫn đến oán hận anh. Sáu năm sau, họ tái hợp trong một thương vụ làm ăn,i Đinh Chi Đồng phải thuyết phục công ty của Cam Dương đầu tư. Liệu họ có thể vượt qua oán hận và hiểu lầm để tìm lại tình yêu đã mất?
Tóm tắt nội dung phim Ăn, Chạy, Yêu
Dàn diễn viên chính của phim Ăn, Chạy, Yêu
Trần Phi Vũ vai Cam Dương
Trần Phi Vũ là gương mặt trẻ đầy triển vọng của điện ảnh Trung Quốc, đảm nhận vai Cam Dương – một chàng trai lạc quan, dám yêu dám nói. Từ một sinh viên nổi bật, anh trải qua hành trình trưởng thành đầy sóng gió để xây dựng “vương quốc giày” của riêng mình. Với lối diễn xuất tự nhiên và sâu sắc, Trần Phi Vũ hứa hẹn mang đến một Cam Dương vừa cuốn hút vừa chân thật, tạo nên “phản ứng hóa học” tuyệt vời cùng Trang Đạt Phi.
Trần Phi Vũ vai Cam Dương
Trang Đạt Phi vai Đinh Chi Đồng
Đinh Chi Đồng là cô gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng luôn bị áp lực cuộc sống đè nặng. Gặp Cam Dương là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô, mở ra một tình yêu đầy cảm xúc giữa muôn vàn khó khăn. Trang Đạt Phi, với khả năng nhập vai xuất sắc từng ghi dấu qua nhiều tác phẩm, thể hiện một Đinh Chi Đồng vừa đáng thương vừa kiên định. Sự kết hợp giữa cô và Trần Phi Vũ chắc chắn sẽ làm tan chảy trái tim khán giả.
Trang Đạt Phi vai Đinh Chi Đồng
Cặp đôi Trần Phi Vũ và Trang Đạt Phi tạo nên một “hóa học” bùng nổ, mang đến những khoảnh khắc tình yêu ngọt ngào xen lẫn day dứt. Dàn diễn viên phụ như Lâm Bác Dương, Hoàng Bách Quân, Dịch Đại Thiên cũng góp phần làm phong phú thêm câu chuyện.
Các diễn viên phụ nổi bật
Lâm Bác Dương vai Song Minh Mị: Bạn thân của Đinh Chi Đồng, một cô gái mạnh mẽ và đầy tham vọng.
Hoàng Bách Quân vai Tần Sướng: Người đàn ông trưởng thành, từng là nhân vật quan trọng trong ngành tài chính, mang vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng nội tâm sâu sắc.
Dàn diễn viên phụ góp phần làm phong phú thêm câu chuyện
Lý do bạn nên xem Ăn, Chạy, Yêu
Ăn, Chạy, Yêu không chỉ là một câu chuyện tình yêu lãng mạn mà còn là lời phản ánh chân thực về những áp lực của cuộc sống hiện đại. Cam Dương và Đinh Chi Đồng đại diện cho những người trẻ phải đối mặt với khoảng cách giai cấp, khó khăn tài chính và thử thách trưởng thành. Họ dùng tình yêu để vượt qua tất cả, gửi gắm thông điệp rằng: tình yêu đích thực đòi hỏi sự kiên nhẫn, hy sinh và niềm tin mãnh liệt. Đây là một câu chuyện giản dị nhưng sâu sắc, khiến người xem phải suy ngẫm về giá trị của tình yêu trong cuộc sống.
Ngoài ra, sự trở lại của Trần Phi Vũ sau ba năm, cùng sự kết hợp với Trang Đạt Phi và dàn diễn viên phụ xuất sắc như Lâm Bác Dương, Hoàng Bách Quân, sẽ mang đến những màn trình diễn đáng mong đợi. Phim còn được đầu tư kỹ lưỡng từ kịch bản đến sản xuất, hứa hẹn làm hài lòng cả những khán giả khó tính nhất.
Cam Dương và Đinh Chi Đồng đại diện cho những người trẻ phải đối mặt với khoảng cách giai cấp
Phim trinh thám Hàn Quốc không thiếu những cái tên đình đám, nhưng Nine Puzzles vẫn kịp để lại dấu ấn mạnh mẽ trong nửa đầu 2025 nhờ một kịch bản chắc tay, bầu không khí lạnh sống lưng và màn tái xuất ấn tượng của Kim Da Mi.
Màn ảnh Hàn lại có thêm 1 tuyệt phẩm lãng mạn: Cặp chính đẹp nao lòng còn diễn đỉnh, không xem tiếc cả đời
Phim Hàn đáng xem nhất nửa cuối 2025: Cặp chính "số má" nhất Kbiz, nhà gái 43 tuổi trẻ đẹp đáng ngưỡng mộ
5 tựa phim Hàn Quốc đáng xem nhất mùa hè: Bộ số 4 chắc chắn sẽ khiến bạn khóc sưng mắt
Nine Puzzles (Chín Mảnh Ghép Bí Ẩn) là phim truyền hình Hàn Quốc thuộc thể loại trinh thám – tâm lý – kinh dị, phát sóng từ giữa tháng 5 trên Disney+. Phim theo chân Yoon I Na (Kim Da Mi), một chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm, từng là nghi phạm trong vụ sát hại chú ruột 10 năm trước. Khi một chuỗi án mạng mới với dấu hiệu tương tự xuất hiện, cô buộc phải hợp tác với điều tra viên Kim Han Saem (Son Suk Ku) – người từng nghi ngờ cô – để tìm ra sự thật đằng sau các mảnh ghép bí ẩn. Bộ phim được đạo diễn bởi Yoon Jong Bin, người nổi tiếng với The Spy Gone North và Narco-Saints, cùng biên kịch Lee Eun Mi (Tunnel, Navillera). Ngoài hai diễn viên chính, phim còn có sự góp mặt của Park Gyu Young, Lee Joo Young và Jung Man Sik. Ngay tuần đầu ra mắt, Nine Puzzles đã dẫn đầu bảng xếp hạng Kinolights và nhận mưa lời khen nhờ kịch bản chắc tay, bầu không khí u tối lôi cuốn và diễn xuất nội lực. Đây được xem là cú hích ấn tượng cho mùa phim Hàn hè 2025, đặc biệt đánh dấu sự trở lại nổi bật của Kim Da Mi trên màn ảnh nhỏ.
Phim trinh thám nhưng không dễ đoán: Kịch bản chặt, nhịp phim sắc
Nine Puzzles mở đầu bằng một motif không mới: vụ án mạng chưa có lời giải, một cô gái trẻ với ký ức bị cắt đứt và quá khứ vẫn rình rập như bóng ma. Thế nhưng điều khiến bộ phim này khác biệt không nằm ở bản chất vụ án, mà ở cách nó chọn đi sâu vào những khoảng trống – khoảng trống trong trí nhớ của nhân vật chính, trong quá trình điều tra, và trong tâm lý của người xem. Đó không chỉ là một bộ phim trinh thám, mà là hành trình đào bới nội tâm của những con người đã sống quá lâu trong nghi ngờ, mất mát và ám ảnh tội lỗi. Bộ phim không yêu cầu khán giả phải phá án nhanh chóng, mà buộc họ đối diện với câu hỏi: khi sự thật được lấp đầy bằng trí nhớ chắp vá và cảm xúc sai lệch, đâu là điều đáng tin cuối cùng?
Trung tâm của Nine Puzzles là Yoon I Na – một chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm sắc sảo, nhưng đồng thời cũng là nhân chứng duy nhất, và từng là nghi phạm chính trong vụ sát hại người chú cách đây 10 năm. Cô không thể nhớ gì về đêm đó. Bộ phim đặt cô vào vị trí mâu thuẫn: vừa là người phá án, vừa là người bị chính những vụ án cũ truy đuổi. Mỗi vụ giết người mới xuất hiện như một cái bẫy thời gian, đưa cô trở lại thời điểm mà bản thân không thể thoát ra được. Sự khéo léo trong kịch bản của phim nằm ở việc nó không chỉ kể câu chuyện của Yi Na mà còn khiến khán giả sống cùng nỗi hoài nghi về thủ phạm thực sự. Chúng ta dõi theo cô không phải vì tin tưởng hoàn toàn, mà vì chúng ta cần biết — như cô cần biết — rằng liệu mình có phải là con quái vật hay chỉ là trò đùa của tên sát nhân.
Thay vì chọn lối kể tuyến tính, Nine Puzzles vận hành như một cấu trúc phân mảnh: các tình tiết được trình bày như những mảnh ghép rời rạc, mỗi vụ án là một phần của tổng thể đang chờ được lật mở. Phim không vội vàng giải đáp, mà để khán giả lần mò từng lớp dữ kiện, chồng chéo giữa quá khứ và hiện tại. Mỗi lần tưởng như đã ghép được bức tranh hoàn chỉnh, lại có một chi tiết khiến tất cả sụp đổ. Nhưng khác với những cú twist giật gân kiểu “thủ phạm là người không ai ngờ tới”, Nine Puzzles không chơi trội – nó hướng tới sự hợp lý lạnh lùng, gần như tàn nhẫn. Kịch bản được chăm chút đến từng nhịp tâm lý nhỏ, không để bất cứ chi tiết nào là thừa thãi.
Yoon Jong Bin – đạo diễn vốn quen mặt với các tác phẩm gai góc như The Spy Gone North hay Narco-Saints – lần này không làm phim để thị uy kỹ thuật, mà xây dựng một thế giới vừa thực, vừa ảo. Ánh sáng neon, hiện trường được dàn dựng có chủ ý, trang phục phi thực, nhịp phim chậm rãi nhưng sắc bén – tất cả khiến phim như trôi trong trạng thái mộng du. Nhưng đó là thứ mộng du bị bóp nghẹt bởi quá khứ chưa được xóa tội, bởi nỗi ám ảnh về bạo lực và danh tính. Những trường đoạn im lặng kéo dài, máy quay dừng lại ở ánh mắt hay động tác nhỏ, không phải để câu kéo nghệ thuật mà để người xem cảm được sức nặng của ký ức – thứ không hiện hữu rõ ràng, nhưng luôn khiến người ta mất ngủ.
Kim Da Mi và Son Suk Ku “ghép” ăn ý đến lạnh người
Trong mê cung của Nine Puzzles, nơi sự thật là thứ liên tục trượt khỏi tay, những gì neo giữ khán giả lại không chỉ là cốt truyện ly kỳ mà còn là màn trình diễn đầy tính ám ảnh của Kim Da Mi và Son Suk Ku. Cả hai không đơn thuần là một bộ đôi phá án hay đối tác tình nghi - họ là hai đường thẳng song song, luôn cách nhau một bí mật, một nỗi đau, một câu hỏi chưa ai dám trả lời: chuyện gì đã thật sự xảy ra vào đêm hôm đó?
Kim Da Mi vào vai Yoon I Na là một lựa chọn casting không thể chính xác hơn. Nổi bật với gương mặt vừa trẻ trung vừa khó đoán, cô khéo léo đưa nhân vật của mình vào một vùng xám đầy mê hoặc giữa vô tội và tội lỗi. I Na không cần gào thét để thể hiện nỗi đau, cũng không cần phải thao thao bất tuyệt để chứng minh trí tuệ. Tất cả đều hiện lên qua sự im lặng, ánh mắt luôn như đang tính toán một điều gì đó, và cách cô giữ mình tách biệt khỏi mọi người - như thể thế giới là một hiện trường, còn cô, một người vừa ghi chép vừa bị nghi ngờ. Ở Da Mi là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa lý trí lạnh lùng của một chuyên gia tâm lý và sự tổn thương mong manh của một cô gái vẫn chưa từng bước ra khỏi bi kịch cá nhân.
Sự trưởng thành trong diễn xuất của Kim Da Mi khiến người xem khó mà liên hệ cô với hình ảnh nữ sinh trong Our Beloved Summer. Ngoại hình vẫn trẻ trung, nhưng thần thái thì đã hoàn toàn đổi khác. Trong Nine Puzzles, cô hóa thân thành một người phụ nữ từng bị buộc phải lớn lên quá sớm, sống sót qua nỗi đau và hoài nghi. Trước kẻ sát nhân hay người tình nghi, I Na có thể giữ bình tĩnh đến lạnh lùng, nhưng khi đối diện với quá khứ, những vết thương chưa lành lại dễ dàng siết lấy cô đầy ám ảnh.
Son Suk Ku trong vai thám tử Kim Han Saem cũng là một lựa chọn nhiều chiều sâu. Nếu I Na là bí ẩn không ai đọc được, thì Han Saem là người tưởng như đang truy tìm chân lý nhưng thực chất lại đi lạc trong chính định kiến và nỗi sợ của mình. Vốn quen thuộc với những vai nam u sầu, nội tâm như trong My Liberation Notes, Suk Ku tiếp tục phát huy thế mạnh với một nhân vật không giỏi thể hiện cảm xúc nhưng ánh nhìn luôn chực vỡ ra hàng trăm tầng suy nghĩ. Anh không phá án bằng hành động mà bằng sự kiên nhẫn, bằng sự tự giày vò, và bằng mối bận tâm mang tính cá nhân với vụ án hơn là trách nhiệm nghề nghiệp.
Giữa họ không có lửa tình, nhưng có thứ còn khó nắm bắt hơn: hóa học từ sự ngờ vực, từ tổn thương chung và từ cảm giác “tôi hiểu bạn vì tôi cũng không thể thoát”. Những lần đối mặt giữa hai nhân vật này đều mang sức nặng của một trận chiến, nơi không ai nói ra toàn bộ sự thật nhưng đều nhìn nhau như thể người kia đang giữ mảnh ghép cuối cùng. Đó là loại ăn ý không cần nói thành lời – chỉ cần một ánh mắt, một bước chân, là khán giả cũng cảm thấy gai người.
Ngay cả các nhân vật phụ như bác sĩ trị liệu hay các đồng nghiệp cảnh sát cũng không bị đẩy về vai trò nền. Họ hiện diện như những phần mở rộng của tổn thương mà I Na mang theo. Mỗi người đều đại diện cho một góc nhìn khác về vụ án: sự nghi ngờ, sự thương cảm, hay nỗi sợ bị dính líu. Chính điều đó khiến Nine Puzzles không chỉ là nơi để hai diễn viên chính toả sáng mà là một mạng lưới cảm xúc phức tạp, nơi diễn xuất trở thành chất liệu chính, không phải phụ gia cho cốt truyện.
Chấm điểm: 4/5
Dù mới lên sóng 6/11 tập, Nine Puzzles đã kịp khẳng định mình là một trong những series đáng theo dõi nhất thời điểm hiện tại dành cho những ai yêu thích thể loại điều tra tâm lý. Với một vụ án xoắn xuýt giữa quá khứ và hiện tại, bộ phim không chỉ lôi cuốn khán giả bằng những chi tiết lớp lang, những cú twist bất ngờ, mà còn tạo nên chiều sâu nhờ cách xây dựng nhân vật phức tạp và sắc nét. Điểm mạnh lớn của Nine Puzzles là kịch bản biết cách gieo nghi vấn mà không lắt léo một cách rẻ tiền – mọi manh mối đều được cài cắm khéo léo, buộc người xem phải động não và tự đặt câu hỏi: hung thủ thực sự là ai, và đâu là giới hạn của trí nhớ, của tội lỗi và sự tha thứ?
Dù chưa đi đến hồi kết, Nine Puzzles đã tạo được sức hút mạnh mẽ từ cộng đồng yêu phim Hàn, với hàng loạt giả thuyết xoay quanh hung thủ thực sự. Với nhịp phim chậm rãi nhưng dồn dập về cảm xúc, tác phẩm đòi hỏi sự kiên nhẫn và chú ý từ người xem – và xứng đáng được tưởng thưởng nếu bạn sẵn sàng bước vào mê cung này.
Doraemon: Nobita và Cuộc Phiêu Lưu Vào Thế Giới Trong Tranh là một phần phim điện ảnh hiếm hoi vừa giữ trọn chất thơ của thương hiệu Doraemon, vừa thổi vào đó làn gió hội họa mới mẻ và mê hoặc.
Dàn nhân vật hoạt hình Doraemon hóa người thật: Shizuka đẹp hơn bản gốc, 1 cái tên như xé truyện bước ra
Doraemon Movie 2024: Du hành đến hành tinh âm nhạc, hành trình chữa lành cho mọi tâm hồn
Doraemon 42 giành ngôi vương thể loại anime tại Việt Nam
Hơn bốn thập kỷ trôi qua, Doraemon không chỉ đơn thuần là chú mèo máy từ tương lai mà đã trở thành một phần ký ức tập thể của nhiều thế hệ – biểu tượng văn hóa vượt thời gian gắn liền với tuổi thơ, tình bạn và trí tưởng tượng không giới hạn. Nhân dịp kỷ niệm 45 năm thương hiệu, phần phim điện ảnh thứ 44 mang tên Doraemon: Nobita và Cuộc Phiêu Lưu Vào Thế Giới Trong Tranh tiếp tục khiến khán giả thổn thức khi đưa nhóm bạn nhỏ bước vào một thế giới hội họa sống động như mơ, nơi mỗi nét cọ kể một câu chuyện và mỗi gam màu là một lát cắt cảm xúc. Bộ phim không chỉ là cuộc phiêu lưu rực rỡ sắc màu đúng chất Doraemon, mà còn như một bức thư tình gửi đến nghệ thuật, tình bạn và những giá trị vĩnh cửu – dịu dàng, sâu sắc và đầy rung cảm. Bằng sự kết hợp giữa hình ảnh mãn nhãn và cảm xúc trong trẻo, Doraemon 44 đã nhanh chóng chạm đến trái tim người xem trên toàn cầu, mang về hơn 31,88 triệu USD doanh thu tại Nhật Bản và thu về hơn 46 tỷ đồng chỉ sau vài ngày công chiếu tại Việt Nam, trở thành một trong những phần phim thành công nhất của loạt Doraemon trong nhiều năm trở lại đây.
Khi Doraemon bước vào tim người xem thêm một lần nữa
Doraemon: Nobita và Cuộc Phiêu Lưu Vào Thế Giới Trong Tranh mở đầu bằng một tình huống hết sức giản dị – Nobita loay hoay với bài tập mỹ thuật. Với những ai đã lớn lên cùng Doraemon, hình ảnh cậu học trò hậu đậu, luôn bị điểm kém chẳng còn xa lạ. Nhưng lần này, sự "vô dụng" ấy không còn đơn thuần là chiêu trò gây cười, mà trở thành điểm khởi đầu cho một hành trình chữa lành, nơi nghệ thuật, tình bạn và niềm tin đan xen trong một kết cấu tinh tế.
Từ một mảnh tranh cũ tình cờ nhặt được, Nobita sử dụng bảo bối “Đèn đi vào tranh” để khám phá thế giới bên trong. Tưởng như chỉ là trò nghịch dại quen thuộc, ấy vậy mà hành động ấy đã mở ra Artoria – vùng đất trung cổ nhuốm màu châu Âu đang dần bị bóng tối nuốt chửng. Cả nhóm Doraemon, Shizuka, Suneo và Jaian cũng bị cuốn vào không gian này, gặp gỡ những nhân vật kỳ lạ: Claire – nàng công chúa mất tích mang gương mặt bướng bỉnh mà ấm áp, Mairo – chàng họa sĩ sống nội tâm với khát khao được tự do sáng tạo, và Chai – chú dơi nhỏ bước ra từ tranh vẽ, vừa dễ thương vừa đáng nhớ. Họ, mỗi người một vết thương, một lý do để chiến đấu và kết nối.
Khác với mô-típ phiêu lưu tuyến tính quen thuộc của các phần phim trước, movie thứ 44 của Doraemon gây bất ngờ bởi một kịch bản đa tầng, tiết chế nhưng giàu chiều sâu. Từ những màn tung hứng hài hước đầu phim, câu chuyện dần chuyển mình sang sắc thái thần thoại, đan cài yếu tố chính trị, với nhịp kể vừa phải, để người xem – đặc biệt là khán giả trưởng thành – có thời gian ngấm từng lớp nghĩa. Isere – phản diện trung tâm – không bị đơn giản hóa thành “cái ác phải bị tiêu diệt”. Hắn là thế lực có lý tưởng, có chiến lược bài bản và sức mạnh vượt ngưỡng, buộc Doraemon lẫn cả nhóm phải chật vật chống đỡ. Chính điều đó khiến trận chiến cuối phim có lực, có nhịp, và đặc biệt điện ảnh.
Tuy nhiên, điểm sáng nhất của Nobita và Cuộc Phiêu Lưu Vào Thế Giới Trong Tranh không nằm ở phần hành động, mà ở cách phim khéo léo sắp đặt những chi tiết cảm xúc. Trong đó, “Doraemon nguệch ngoạc” – phiên bản do chính tay Nobita vẽ – trở thành khoảnh khắc đáng nhớ nhất. Hình vẽ vụng về tưởng chừng bị lãng quên từ đầu phim, cuối cùng lại xuất hiện đúng lúc, cứu nguy cả nhóm và khiến khán giả nghẹn lại với câu nói “Nobita kỳ nha”. Khoảnh khắc ấy giống như một cái ôm bất ngờ giữa cơn giông – nhắc người xem rằng nghệ thuật không nhất thiết phải hoàn hảo để chạm đến trái tim, chỉ cần xuất phát từ tình yêu và sự chân thành. Lời khuyên của Mairo – “Bí quyết vẽ tranh là vẽ điều mình yêu nhất, thả thương yêu vào từng nét vẽ” – vang lên không chỉ cho Nobita, mà cho bất kỳ ai từng hoang mang giữa những đòi hỏi của sáng tạo và cuộc sống.
Và có lẽ, chính sự chuyển mình trong cách kể chuyện là điều khiến phần phim này trở nên khác biệt. Doraemon không còn là bảo mẫu vạn năng chỉ cần rút bảo bối ra là xong việc. Cậu trở thành người bạn đồng hành – đôi khi cũng bất lực, cũng lúng túng như Nobita. Điều đó trao lại vai trò trung tâm cho Nobita – không còn là cậu bé luôn chờ được cứu, mà là người dám đứng ra bảo vệ người khác, biết sợ nhưng cũng biết vượt qua nỗi sợ. Cậu vẫn là một cậu nhóc nhút nhát, hậu đậu như từ đầu – nhưng lần này, khán giả có thể thấy rõ sự trưởng thành le lói trong ánh mắt ấy: không bằng chiến công, mà bằng lòng can đảm và sự dịu dàng.
Một thế giới hội họa sống động
Nếu kịch bản là cánh cửa đưa khán giả vào hành trình phiêu lưu đầy xúc cảm, thì phần hình ảnh của Doraemon: Nobita và Cuộc Phiêu Lưu Vào Thế Giới Trong Tranh chính là điểm tựa nâng tầm tác phẩm, biến một bộ phim hoạt hình thành một bản hòa ca thị giác đúng nghĩa. Đạo diễn Yukiyo Teramoto và ê-kíp đã không chỉ kể chuyện bằng lời thoại và hành động, mà còn bằng từng lớp màu, từng khung hình được trau chuốt đến từng chi tiết. Không còn đơn thuần là những nét vẽ quen thuộc của thương hiệu Doraemon, phần phim thứ 44 là cú nhảy vọt về mặt thị giác, khi cả thế giới hội họa được thổi hồn sống động – nơi mỗi cảnh phim như một bức tranh chạm vào xúc cảm người xem.
Ngay khoảnh khắc Nobita đặt chân vào mảnh tranh cũ, bộ phim mở ra một không gian hoàn toàn mới – Artoria – với chất liệu thị giác giàu biểu cảm: từ kiến trúc mang âm hưởng châu Âu trung cổ, ánh sáng được xử lý tinh tế, cho đến bảng màu siêu thực gợi chất thơ. Những thị trấn dưới hoàng hôn, lâu đài đá chìm trong sương, con đường lát đá quanh co… không chỉ đẹp về mặt hình ảnh, mà còn gợi mở cảm giác như đang lạc vào một cuốn nhật ký bằng tranh, nơi từng đường nét được nâng niu. Điểm đặc sắc ở Artoria nằm ở cấu trúc đa tầng – không đơn thuần là một thế giới tranh, mà là chuỗi không gian đậm chất nghệ thuật: nơi gợi nhớ đến đồng hoa của Van Gogh, sắc u uẩn từ “Tiếng thét” của Munch, hay ánh vàng trang trí cầu kỳ kiểu Klimt. Đâu đó, những chi tiết nhỏ còn khiến người xem liên tưởng đến bút pháp của Hokusai hay sự bay bổng của Mucha. Tất cả hòa quyện, tạo nên một phòng trưng bày sống động, nhưng không rối rắm – bởi phim vẫn giữ được sự liền mạch nhờ vào cách tiết chế bảng màu hợp lý: từ gam sáng nhẹ nhàng của đời thường đến tông trầm bí ẩn khi thế lực đen tối trỗi dậy.
Góp phần làm tròn trịa trải nghiệm ấy là phần âm nhạc – như một lớp chất liệu mềm mại ôm lấy câu chuyện. Ca khúc chủ đề “Sketch” do Aimyon thể hiện vang lên như một dòng tâm sự thủ thỉ về tuổi thơ, tình bạn và sự yêu thương mộc mạc. Giai điệu nhẹ nhàng, đượm màu hoài niệm, như một cái vuốt ve lặng lẽ vào miền ký ức người lớn – những người từng vẽ nguệch ngoạc Doraemon lên trang vở năm nào. Bên cạnh đó là phần nhạc nền được thiết kế tinh tế: không phô trương nhưng đủ sức nâng đỡ cao trào cảm xúc, đặc biệt ấn tượng trong các phân đoạn chia ly hoặc chiến đấu. Và dĩ nhiên, “Yume wo Kanaete Doraemon” – giai điệu bất hủ – một lần nữa vang lên ở thời khắc then chốt, như một lời hứa nhẹ nhàng rằng dù thế giới có biến chuyển ra sao, Doraemon vẫn sẽ luôn là mảnh ghép trong trẻo nhất trong ký ức mỗi chúng ta.
Trải nghiệm khán giả: Đẹp phần nhìn, hụt phần nghe
Dù sở hữu phần nhìn mãn nhãn và kịch bản giàu cảm xúc, Doraemon: Nobita và Cuộc Phiêu Lưu Vào Thế Giới Trong Tranh vẫn chưa thật sự trọn vẹn khi xét đến trải nghiệm tổng thể – đặc biệt là ở phần âm thanh và lồng tiếng bản Việt. Sự xuất hiện của vợ chồng Salim trong vai hoàng hậu và quốc vương đã gây không ít tranh cãi khi giọng lồng thiếu tự nhiên, thoại nhiều đoạn đơ cứng và thiếu chiều sâu cảm xúc. Ở những cảnh đối thoại quan trọng, sự chênh lệch rõ rệt với các diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp khiến mạch phim bị đứt quãng. Chiêu mời người nổi tiếng lồng tiếng vốn là chiến lược truyền thông quen thuộc, nhưng trong trường hợp này, hiệu quả thể hiện chưa tương xứng với kỳ vọng.
Một điểm trừ khác nằm ở việc xây dựng tuyến nhân vật phụ, đặc biệt là Claire – công chúa mất tích và là mắt xích quan trọng trong hành trình của nhóm bạn Doraemon. Dù được khắc họa với vẻ lém lỉnh, hoạt bát, Claire lại thiếu đi chiều sâu để thực sự trở thành một nhân vật đáng nhớ. Vai trò của cô bé trong mạch truyện khá rõ ràng, nhưng cách triển khai lại chưa đủ sức nặng cảm xúc. So với những nhân vật đồng hành từng để lại dấu ấn sâu sắc như Mikka (trong Movie 43) hay Papi (Movie 41) – những người có lý tưởng mạnh mẽ, câu chuyện riêng giàu nội lực – thì Claire có phần mờ nhạt và chưa đủ "lực" để nâng đỡ tuyến truyện chính. Nhân vật này hiện diện nhiều nhưng thiếu cao trào cá nhân, dẫn đến cảm giác bị "dư vai" hoặc chưa khai thác hết tiềm năng.
Dẫu vậy, những điểm trừ này không thể phủ nhận nỗ lực sáng tạo mà ê-kíp đã đặt vào tác phẩm. Chỉ là, để thật sự chạm đến sự hoàn hảo về mặt cảm xúc – điều mà một phần phim điện ảnh Doraemon hoàn toàn có thể hướng tới – thì những yếu tố tưởng chừng nhỏ như giọng nói hay chiều sâu nhân vật phụ vẫn cần được trau chuốt hơn.